Tôi như tan chảy trong vòng tay anh. Cái cảm giác được người khác lo lắng, quan tâm và yêu thương sao ngọt ngào đến vậy. Nhưng sự sợ hãi, day dứt bắt đầu lấn chiếm tâm trí tôi. Tôi thấy mình có lỗi với em gái ghê gớm.
Ngày em gái tôi nhận quyết định đi công tác nước ngoài 3 tháng, cả nhà nội ngoại ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Đây là ước mơ của em từ rất lâu rồi và thêm vào đó, sau đợt công tác em sẽ được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng của một tập đoàn lớn.
Riêng tôi thì thấy lo lắng bởi sợ em mải mê công việc mà lơ là quan tâm đến em rể khiến anh có thể ngã vào vòng tay của một người đàn bà khác.
Tôi thường đọc trên mạng thấy cánh đàn ông xa vợ rất dễ say nắng nên đã có ý nhắc khéo nhưng bị em đã gạt phắt đi. Em tôi lúc nào cũng tin tưởng chồng là người đàn ông đứng đắn và chung thủy với vợ.
Lúc trước vợ chồng tôi cũng đã sống với e mình từ khi em ra trường cho đến khi em lập gia đình, thấy em mình có gia đình riêng nên tôi cũng yên tâm và tôi định nói với em tôi sẽ ra ngoài ở.
Nhưng em gái tôi không đồng ý. Em đưa ra một đống lý do nào là nhà cửa rộng rãi sao phải ra ngoài thuê cho tốn tiền, với lại anh rể và em thường xuyên đi công tác xa nhà nên nhà nên chị sẽ rất trống vắng, với lại chồng em đã coi chị như chị gái của mình nên không có gì phải ngại cả. Các lý do em đưa ra tôi không thể phản bác lại nên đành chấp nhận nhưng trong lòng không thấy thoải mái cho lắm.
Thời gian đầu xa nhà, ngày nào em cũng gọi điện về hỏi han xem anh em ăn uống thế nào. Em còn yêu cầu em rể phải đưa đón tôi đi làm bởi đường đến cơ quan anh phải đi qua cơ quan tôi. Em nói làm như vậy vừa đỡ tốn tiền xăng vừa có thể nhờ tôi kiểm soát được anh, không la cà rượu chè với bạn bè.
Từ ngày được em rể đèo đi làm, sáng nào tôi cũng được một bữa no nê bởi anh biết rất nhiều quán ăn sáng ngon. Cuối tuần chúng tôi kè kè bên nhau đi xem phim hoặc ra ngoại thành chụp ảnh. Sự gắn bó đó khiến chúng tôi dường như quên mất đi sự hiện diện của em mình.
Mọi thứ cứ trôi qua trong sự bình lặng cho đến một buổi sáng tôi không thấy anh xuống đi làm. Tôi chạy lên gác, mở cửa phòng anh thì thấy anh đang nằm sốt li bì, người nóng như hòn than.
Giọng anh thở hổn hển và mê man khiến tôi thấy lo sợ. Tôi vội vàng đi lấy khăn ấm lau mặt và cho anh uống thuốc hạ sốt. Bất ngờ, anh nắm thật chặt tay tôi và nói: “Em đừng rời xa anh nhé. Được không? Anh rất yêu em!”.
Tôi giằng tay anh ra và nói anh đang ốm nên nói năng linh tinh. Anh nói rằng anh đang rất tỉnh táo và những lời nói ấy đều xuất phát từ tim anh. Trong phút chốc tôi không nói nên lời hay nghĩ được bất kỳ điều gì. Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi để mặc kệ anh ôm tôi thật chặt…
Tối hôm đó, tôi không về mà ở lại nhà một người bạn. Không thấy tôi về, anh lo lắng nhắn tin, gọi điện nhưng tôi không trả lời. Anh nhắn cho tôi những lời lẽ đầy lo lắng khiến tôi mủi lòng. Tôi trở về nhà lúc đó đã là 3 giờ sáng. Anh vẫn ngồi ở phòng khách đợi tôi.
Thấy tôi, anh ôm chầm lấy và đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi tôi. Tôi như tan chảy trong vòng tay anh. Cái cảm giác được người khác lo lắng, quan tâm và yêu thương sao ngọt ngào đến vậy. Nhưng cảm giác lâng lâng chẳng được bao lâu thì sự sợ hãi, day dứt lấn chiếm tâm trí tôi. Tôi thấy mình có lỗi với em gái ghê gớm.
Suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định dọn đồ ra ngoài ở với bạn để tránh mặt anh. Tôi không muốn gặp anh để lại ngã vào vòng tay anh một lần nữa. Anh điện thoại cho tôi nhiều lần nhưng tôi mặc kệ. Anh nhắn tin rằng anh rất nhớ tôi, chỉ cần có tôi anh ấy sẽ dám rũ bỏ tất cả.
Một tuần nữa em tôi sẽ về nước. Nếu biết tôi bỗng dưng lại ra ngoài ở chắc chắn trong lòng em và chồng tôi sẽ có nhiều nghi vấn. Nhưng tôi không thể quay lại đó, tôi sợ sự yếu lòng của mình sẽ khiến tôi mắc sai lầm không thể tha thứ. Tôi phải thế nào bây giờ?
Click Để Hiện Icon ChatClick Để Hiện Icon Chat